Mỗi năm, khi đến ngày Nhà giáo Việt Nam, em lại dành thời gian, mua một bó hoa tươi thắm rồi đến thăm cô Phương- người giáo viên mà em kính yêu nhất.
Cô Phương là cô giáo chủ nhiệm của em lúc em học lớp 4,3. Nhờ có cô, mà em đã yêu thích và học tập tốt các môn học – có một môn học mà trước đó em rất chán ghét. Lúc ấy, cô Phương là một giáo viên trẻ, bây giờ cô chỉ mới khoảng 27 tuổi. Cô có vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn rất đáng yêu.Trong năm học, cô đã khiến mọi người phải nể phục với khả năng dạy học của mình. Đôi mắt cô to tròn, đen láy. Mỗi khi dạy học thì cô phải đeo thêm một chiếc kính, vì cô bị cận. Cô thường nhắc em và các bạn khi học phải cách vở một khoảng cách nhất định nếu không sẽ phải đeo kính giống cô.
Điều em ấn tượng nhất ở cô chính là cách giảng dạy. Trước đó, em rất ghét học các môn như: lịch sử và địa lí vì nó vừa dài dòng lại còn nhàm chán. Thế nhưng từ khi học cô em lại thấy thích môn học này. Cô không bắt chúng em học thuộc lòng những câu chữ khô khan, mà dạy cho chúng em cách tự mình viết những thứ bản thân đã hiểu. Cô luôn khuyến khích chúng em sáng tạo, tự do viết lách. Trong giờ học, cô thường đan xen, kể những câu chuyện thú vị quanh bài học. Cứ thế, giờ học lịch sử hoặc địa lí luôn được em và các bạn hứng khởi, mong chờ.
Đối với học sinh, cô Phương không chỉ là một giáo viên mà còn là một người mẹ thứ hai của chúng em. Trong giờ học, cô là một giáo viên nghiêm túc, tận tụy. Khi ra chơi, cô là một người bạn để chúng em có thể thoải mái tâm sự, chia sẻ. Cô cũng thích ngồi uống trà sữa với chúng em. Chính vì thế mà em cùng các bạn đều rất yêu quý cô.
Cô Phương luôn yêu thương, quan tâm tới chúng em. Bạn nào sức khỏe yếu, học kém môn nào, gia đình có gì đặc biệt… là cô nhớ hết. Nếu bạn học sinh nào cần nhờ cô giảng lại bài, thì cô luôn sẵn sàng. Vào đợt thi cuối kì năm ấy, liên tục ba buổi tối trước khi thi, cô đều dạy kèm lại kiến thức cho chúng em, cốt để ai cũng có kết quả tốt nhất. Mấy tối đấy, trời mưa rét, nhà cô lại xa, nhưng cô vẫn đến dạy vô cùng nhiệt tình. Sau đó, các phụ huynh có gửi cô quà nhưng cô kiên quyết không nhận. Những hành động ấy của cô khiến mọi người ai cũng kính mến, nể phục.
Đến bây giờ, em đã là một học sinh giỏi rồi. Mỗi khi nhìn kết quả các môn, em lại nhớ đến cô Phương. Trong ngăn bàn học của em, đến bây giờ vẫn còn giữ những bài kiểm tra được cô chấm ngày ấy. Mỗi khi nhớ cô, em lại lấy chúng ra để ngắm nhìn. Và thầm cảm ơn ông trời vì đã cho em được học với cô giáo tuyệt vời như vậy.