P/s: Đọc thư của con xong cô đã rất xúc động. Bởi nó đã lột tả được sự trăn trở suốt 20 năm qua để mong mỏi, khát khao thay đổi được tư duy bao bọc - kỳ vọng đế mức nóng vội để rồi nhận lại sự áp lực của con cái, sự đau khổ của chính mình mà các cha mẹ mãi không nhận ra. Hãy bản lĩnh trong yêu thương, thấu hiểu cha mẹ như chính con đã nhận ra và hãy có mục tiêu cho một tương lai tích cực nhất để không uổng đi sự nỗ lực và cả áp lực của cha mẹ đã dành cho con con nhé!. Cảm ơn con đã cho cô đăng bài này lên để các cha mẹ và các bạn khác có thể đọc và thấu hiểu nhau hơn!
Cháu chào cô ạ!
Cháu tìm được facebook và địa chỉ e mail của cô ngày hôm qua khi cháu lên mạng tìm thông tin về chuyên gia tâm lý. Đầu năm mới cháu kính chúc cô và gia đình 1 năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.
Cháu hi vọng là cô sẽ đọc được email này của cháu vì hiện giờ cháu đang rất mệt mỏi và bế tắc, chuyện học hành, bạn bè, gia đình....không có gì là tốt đẹp cả.
Cháu biết chắc cô cũng rất bận và nhận được nhiều thư cũng như tâm sự của mọi người. Nếu cô đang đọc bức thư này, cháu rất cảm ơn cô vì ít nhất cô cũng dành thời gian lắng nghe tâm sự của cháu. Chuyện của cháu có thể sẽ hơi dài nhưng cháu rất mong cô sẽ đọc hết nó.
Cháu hiện đang ở nước ngoài. Sau khi học xong cấp 3 ở Việt Nam thì cháu đi du học. Gia đình cháu có bố mẹ cháu và 1 em gái hiện đang sinh sống ở Việt Nam. Quả thực áp lực học hành ở chỗ cháu bây giờ không phải là nhỏ cô ạ, việc hoàn thành xong được tấm bằng đại học ở đất nước này thực sự vô cùng khó khăn. Bố mẹ cháu mong rằng cháu sẽ tốt nghiệp sau đó định cư ở đây chứ không muốn cháu về Việt Nam. Nhưng thôi chuyện đó cháu sẽ nói sau, đó cũng chỉ là 1 trong vô số vấn đề của cháu hiện giờ.
Cháu có 1 em gái, nó vừa thi đại học xong. Mối quan hệ của chị em cháu thì cũng có thể gọi là thân thiết. Cháu rất yêu em gái cháu, đi du học xa nhà cháu rất nhớ nó, thậm chí còn nhớ hơn bố mẹ nữa.
Hồi cháu mới đi du học, chị em cháu cũng rất hay liên lạc, đôi khi là nói chuyện linh tinh thôi, đôi khi thì nó lại nhắn tin kể cho cháu rằng hôm nay bố mẹ cháu có mắng nó những gì và nó cảm thấy rất buồn và tủi thân. Những lúc như vậy cháu rất thương em. Vì cháu hiểu cảm giác đó. Nói 1 cách công bằng thì bố mẹ cháu rất thương con, nhưng cháu cũng không định nghĩa nổi tình thương đó làm cho chị em cháu cảm thấy hạnh phúc hay là bị tổn thương nữa. Cháu không hề phủ nhận bố mẹ cháu sẵn sàng hy sinh nhiều thứ để dành những điều tốt đẹp cho chúng cháu. Đối với việc cháu đi du học cũng vậy. Tiền ăn học của cháu cũng không phải là chuyện nhỏ, gia đình cháu chỉ ở mức trung bình chứ không phải giàu có gì. Nhưng bố mẹ cháu vẫn cố gắng để bọn cháu có được cuộc sống đầy đủ. Nói chung chị em cháu cũng không thiếu thốn gì so với bạn bè cùng lứa cả. Cháu hiểu điều đó nhưng cháu không thể gần gũi được với bố mẹ.
Từ hồi cháu còn học ở Việt Nam, không khí trong gia đình cháu luôn luôn căng thẳng, mặc dù cháu thấy cháu đâu có hư hỏng hay làm gì quá đáng đâu. Nếu những gia đình khác gặp vấn đề vì bố mẹ nuông chiều con cái quá thì gia đình cháu ngược lại. Bố mẹ cháu khắt khe với chúng cháu quá. Nhiều khi chỉ là những việc nhỏ thôi như là hồi cấp 3 cháu tự mua 1 cái áo hay 1 cái quần thì bố mẹ cháu cũng nói rằng suốt ngày quần quần áo áo, không chịu học hành. Mẹ cháu mua cái gì là bắt cháu mặc cái đó. Dù nhiều khi cháu thấy nó rất kì cục và cháu không thích mặc nó chút nào.
Bố mẹ cháu nói cực nhiều, từ những chuyện rất nhỏ như nhặt rau, quét nhà, nấu cơm bố mẹ cháu cũng gắt gỏng. Mẹ cháu mà chỉ cho cháu làm cái này cái kia thì bao giờ mẹ cháu cũng gắt, rồi mẹ cháu bảo mày chả làm được cái gì cả, ngay từ khi cháu còn bé cho đến khi cháu học cấp 3.
Nói đúng ra thì việc trong nhà cháu cũng ko phải làm gì nhiều, hồi đó nhà cháu có 1 chị giúp việc, nên mọi việc hầu như chị ý và mẹ cháu làm. Nhưng vấn đề ở đây là cháu không lười đến mức không muốn động tay chân vào việc gì, cháu sẵn sàng làm mọi việc 1 cách rất vui vẻ nếu như bố mẹ cháu đối xử với cháu 1 cách khác. Đằng này mỗi khi bố mẹ cháu muốn cháu làm 1 việc gì đó, thì y như rằng cháu nghe tiếng bố nói với mẹ "Gọi nó xuống cho nó làm đi mà còn biết việc, lớn thế rồi mà không biết làm cái gì cả, lười chảy thây ra". Rồi mẹ cháu gọi ầm ĩ cả nhà lên "Mai, xuống đây nhanh lên". Cháu chạy xuống thì mẹ cháu để xoạch cái rổ rau ra hoặc đại loại 1 cái gì đó rồi mặt lạnh tanh nói "Làm đi".
Quả thực mỗi lần như vậy cháu tủi thân ứa nước mắt. Tại sao không nhẹ nhàng với cháu hơn 1 chút, cháu đâu có làm gì nên tội đâu. Bố mẹ cháu luôn nói rằng cháu lười, thấy việc thì phải tự giác mà làm, đằng này luôn để phải giục. Nhưng mà nói thật, cháu không biết làm như thế nào cho vừa ý mẹ cháu luôn. Nhiều khi cháu tự giác làm 1 số việc, nhưng chỉ cần không đúng ý mẹ cháu là mẹ cháu gắt ầm lên, mặt thì nhăn nhó. Cháu chưa thấy mẹ cháu nhẹ nhàng bảo cháu cái gì cả.
Có lần cháu hỏi mẹ cháu:
- Thái rau này kiểu này à mẹ?
Thì mẹ cháu quát:
- Thôi thôi mày đi ra ngoài cho tao nhờ, không hiểu sao bây giờ còn hỏi, lúc tao làm thì không bao giờ chịu để ý mà làm theo, lúc tao nhỏ có ai dậy tao đâu.....bla...bla...
Lúc nào cháu cũng có 1 cảm giác lo lắng, không an toàn, mặc dù trong chính ngôi nhà của mình vì bất cứ khi nào bố mẹ cháu cũng gắt gỏng được. Ngay cả việc bố cháu gọi cháu dậy buổi sáng cũng vậy, mặc dù cháu đã để chuông và cháu tự ý thức được rằng cháu sẽ không để bị muộn học. Nhưng bao giờ buổi sáng bố cháu cũng lao ầm ầm từ tầng 2 lên tầng 3 chỗ chị em cháu ngủ và gọi toáng lên:
- Dậy, dậy! Giờ này chúng mày còn ngủ à ? Dậy ngay đi nhớ !
Cháu phải thú thực với cô là sáng sớm mà bị gọi kiểu này, cháu cảm thấy vô cùng ức chế. Thứ nhất là cháu bị giật bắn người bởi vì đang ngủ mà có người lao ầm ầm lên. Thứ 2 là sáng sớm cần có tinh thần tốt để khởi động cho cả 1 ngày làm việc, mà nghe giọng bố cháu là cháu thấy không thoải mái tí nào rồi. Cháu mà góp ý thì bố mẹ cháu 1 là nhăn nhó, 2 là quát lại. Nói chung cứ không theo ý bố mẹ cháu thì bố mẹ cháu không muốn nghe. Dần dần cháu trở nên khá nhút nhát, ít khi dám bày tỏ ý kiến của mình. Nhiều khi cháu định nói điều gì nhưng sau đó nghĩ đến những phản ứng của bố mẹ cháu lại thôi. Thậm chí đến bây giờ cháu vẫn nhút nhát như vậy, có nhiều lúc cứ định nói ra ý kiến nhưng lại sợ người ta phản đối. Thế nên cháu trở nên sống rất nội tâm và khả năng diễn đạt cũng rất hạn chế.
Mà bố mẹ cháu cũng đều là người có học hành đàng hoàng, là công chức cả. Thậm chí theo những gì người khác nhận xét và cháu thấy thì bố mẹ cháu là những người khá khéo léo và hiểu biết trong việc đối nhân xử thế. Nhưng không hiểu sao, đối với chị em cháu bố mẹ cháu lại chọn cách giáo dục khiến không khí gia đình lúc nào cũng căng thẳng như vậy. Dần dần cháu cảm thấy cháu không gần gũi với bố mẹ cháu lắm, lúc nào cháu cũng cảm thấy buồn và ngày càng ít nói.
Thậm chí có lần 1 người bạn của bố mẹ cháu đã nói rằng:
- Ánh mắt của con bé này buồn quá, nhìn nó cảm giác như nó đang có nhiều tâm sự trong lòng.
Sau đó khi cô ấy về thì mẹ cháu bảo cháu:
- Ai làm cái gì mà trông mày lúc nào cũng buồn thảm thế, nhìn em con cô N kia kìa, trông nó vui tươi, năng động thế mà sao trông mày cứ như thế nhỉ ?
Cháu không nén được nên vô tình thở dài 1 cái khi nghe mẹ cháu nói như thế. Thế là mẹ cháu quát:
- Ai làm cái gì mày? Hả? Lúc nào trông mày cũng như tao có tội với mày ấy. Bố mẹ thì hy sinh hết tất cả cho con, thương yêu chúng nó như thế, con thì mặt lúc nào cũng như đưa đám cứ như mình có tội với nó !
Nhiều tối cháu nằm ngủ mà nước mắt ướt cả gối vì tủi thân, vì quá nhiều tâm sự trong lòng mà không có ai hiểu được. Ban ngày cho dù cháu có bất cứ chuyện gì, thì lúc về nhà cháu cũng không được phép thể hiện ra. Vì chỉ cần cháu ít nói hơn mọi ngày 1 chút hoặc trông có vẻ buồn 1 chút là mẹ cháu sẽ mở đầu cuộc nói chuyện bằng câu hỏi: Mày lại làm sao đấy?
Rồi lúc cháu đi lên tầng, cháu nghe tiếng mẹ cháu nói với bố cháu rằng "Chỉ có việc ăn với học thôi, cơm nước không phải lo, việc nhà không phải làm, lớn đầu thế bố mẹ vẫn phải hầu mà mặt cứ xì xì ra. Có cái việc gì phải suy nghĩ đâu mà trông lúc nào cũng như đưa đám, con nhà người ta bố mẹ có chăm như con mình không, có sướng như con mình không? Trông lúc nào cũng ngơ ngơ ra, chắc lại yêu đương vớ vẩn". Cháu đã cố gắng đi nhanh để không phải nghe thêm những câu nói đấy nữa.
Cô ơi, bố mẹ cháu không biết rằng, cháu là con người, cháu có cảm xúc. 1 ngày có thể có hàng ti tỉ chuyện có thể khiến người ta phải suy nghĩ, đó có thể là chuyện gia đình, chuyện điểm số, học hành, chuyện thầy cô hay chuyện bạn bè mà. Đâu phải chỉ cần cháu không phải làm việc nhà, cháu không phải bận tâm lo chuyện cơm áo gạo tiền thì cháu sẽ không phải buồn vì bất cứ 1 chuyện gì nữa đâu. Nói chung ở dưới mái nhà này, có buồn thì cũng cấm được để lộ nó ra ngoài, khi nào ở 1 mình thì mới được phép buồn.
Cháu cũng không cần bố mẹ cháu hầu cháu, như những gì bố mẹ cháu nói. Cháu làm được, cháu tự chăm sóc bản thân cháu được, cháu cũng không ngại việc phụ giúp bố mẹ, nhưng những gì cháu làm có bao giờ bố mẹ cháu hài lòng đâu. Nếu cháu làm sai, hãy góp ý nhẹ nhàng, lần tới cháu sẽ sửa. Nhưng bố mẹ cháu 1 là gắt gỏng, 2 là than vãn, 3 là không tin tưởng cháu làm tốt mọi việc nên dành làm luôn, sau khi giành làm thì lại than vãn rằng cháu lười. Sau đó cháu phát hiện ra cháu không hề tự tin làm bất cứ điều gì, cho dù nhỏ nhất. Cho đến tận bây giờ, cháu vẫn luôn sợ cháu sẽ làm sai, cháu cũng sợ rằng khi cháu làm sai thì người khác sẽ chế nhạo cháu hoặc là không hài lòng với cháu.
Bố mẹ cháu lại mắc tật cẩn thận quá mức nữa. Chuyện gì dù nhỏ xíu thôi, trước khi cháu làm thì bố mẹ cháu cũng dặn dò đủ điều, phải thế này, phải thế kia, phải nói thế này, phải làm thế này. Nếu có lần nào cháu tự làm gì đó mà không đúng ý là bố mẹ cháu lại kết luận là sao cháu lớn vậy rồi mà còn dại như thế, không khôn ngoan được như con người khác. Dần dần khả năng tự lập của cháu cũng không có, cháu không tự quyết định được nhiều việc. Vì từ trước đến nay bố mẹ cháu luôn khuyên cháu quá nhiều, dặn dò cháu quá nhiều, bảo cháu nên làm thế này thế kia quá nhiều rồi. Cháu cảm giác bố mẹ cháu không cho phép được xảy ra sai sót gì, cho dù nhiều lúc cháu thấy những sai sót đó cũng đâu có gì nghiêm trọng quá như vậy. Rồi thì chuyện nhỏ thôi mẹ cháu cũng than vãn, cũng làm như trời sập đến nơi vậy.
Còn 1 vấn đề nữa là giả sử có việc gì xảy ra, cho dù là giữa cháu với bố mẹ cháu hoặc là giữa cháu với những người khác thì mẹ cháu luôn nói rằng đấy là lỗi của cháu. Vì cháu thế này, vì cháu thế kia nên mới dẫn đến mọi việc như vậy. Nhiều gia đình thì hơi tí là bênh con, như vậy cũng không đúng, nhưng mà như mẹ cháu thế này cháu cũng tủi thân lắm cô ạ. Cháu cảm giác chắc chả bao giờ mẹ cháu đứng về phía cháu cả. Rồi nó cứ dần hình thành nên tính cách của cháu sau này. Xảy ra việc gì cháu cũng lo sợ không biết đấy có phải lỗi tại mình không, dù đôi khi có những việc sau này cháu nhìn lại, rõ ràng là người khác có lỗi với cháu. Vậy mà cháu lúc đó cũng không dám phản ứng lại để bảo vệ mình.
Rồi còn rất rất nhiều vấn đề nữa từ khi cháu còn bé cho đến lúc cháu học xong cấp 3 ở nhà mà cháu không kể hết ra được.
Sống ở nhà căng thẳng đến mức có 1 lần ngồi học 1 mình, cháu vừa khóc vừa lấy bút chì viết lên bàn học rằng "Mình nhất định sẽ học thật chăm, thi đỗ đại học rồi đi du học để thoát khỏi nơi này". Chưa khi nào nhà là nơi cháu cảm thấy ấm áp khi nghĩ về, hoặc là nơi mỗi khi gặp khó khăn hay bế tắc trong cuộc sống cháu mong được trở về để có được cảm giác yên bình cả. Hơn nữa vì không ai biết những vấn đề của cháu, nên cháu đã luôn phải trải qua những cảm giác đó 1 mình.
Nói đúng ra thì ngoài những lúc bố cháu mắng cháu thì bố cháu rất tình cảm, lúc vui vẻ bố cháu rất thích tỏ ra gần gũi với chị em cháu bằng những câu nói đùa hoặc là trêu chọc gì đó. Nhưng biết nói thế nào nhỉ, vì những lời nói của bố mẹ cháu khi nóng giận đã làm tổn thương cháu không hề ít, nên cháu không thể nào gần gũi bố mẹ được. Mỗi khi bố cháu có ý định gần gũi gì bọn cháu là cháu không cảm thấy thoải mái lắm, cháu hay vô thức né tránh điều đó. Nên bố cháu cũng khó chịu, bố cháu luôn so sánh rằng con nhà bác A, chú B... mỗi lần nhìn thấy bố nó là chúng nó chạy ào ra quấn quít, con nhà mình thì mình hết lòng thương chúng nó mà chúng nó không thương mình.
Cô ạ, thật ra cháu rất thương bố mẹ cháu. Cháu hiểu hết những vất vả của bố mẹ cháu. Cho dù trong lòng đã nhiều lần cháu rất hận bố mẹ nhưng cháu luôn mong sau này sẽ đi làm kiếm được tiền để phụng dưỡng bố mẹ cháu khi bố mẹ cháu về già. Sống ở bên này, mỗi khi có dịp nghỉ cháu cũng đi làm để kiếm tiền, trang trải cho cuộc sống của mình và đỡ 1 phần cho bố mẹ. Cháu cũng chưa bao giờ nói những điều không hay về bố mẹ với em gái cháu, cho dù trong lòng cháu thương nó vô cùng. Cháu chỉ bảo em rằng "Nếu có tâm sự gì hãy nói với chị, nếu bố mẹ không đúng chị sẽ góp ý với bố mẹ. Nhưng chị đi vắng, em ở nhà phải giúp đỡ bố mẹ, đừng lười nhé. Hơn nữa không được hỗn với bố mẹ, nghe chưa"
Cháu dặn dò em như vậy, nhưng cháu vẫn nhớ như in cái cảm giác có những lần vì nghe những câu nói của bố mẹ cháu, cháu đã gần như phát điên lên, cháu vênh mặt lên giống như là thách thức bố mẹ cháu vậy. Sau đó cháu đã hét lên, đã cãi lại bố mẹ cháu và lúc lên phòng cháu đã ném đồ đạc của cháu khắp nơi. Vì nó thực sự ức chế lắm cô ơi. Cháu biết cháu làm như vậy là láo, nhưng cháu không thể chịu đựng nổi.
Sau đó cháu cũng hỏi bố mẹ cháu về tình hình ở nhà.
Bố mẹ cháu bảo em gái cháu rất lười, không chịu giúp đỡ bố mẹ và rất ngang bướng. Cháu cũng góp ý nhiều lần rằng bố mẹ nên bảo em theo cách khác vì nhiều khi con cái muốn làm mà bố mẹ cứ nói những câu nghe khó chịu như vậy thì rất mệt mỏi, rồi nó sẽ quyết định thôi không làm nữa như 1 cách chống đối vậy. Nhưng nói chung bố mẹ cháu cũng hơi bảo thủ cô ạ. Bố mẹ cháu rất hay đổ lỗi tại bọn cháu. Cháu chưa từng thấy 1 lần bố mẹ cháu nhận bất cứ 1 lỗi gì cả. Cháu sợ rằng với cách giáo dục như thế này thì sau này em cháu sẽ trở nên khó bảo và chống đối, nhưng cháu không biết làm sao vì bố mẹ cháu và em gái cháu không chịu lắng nghe.
Sự lo lắng đó của cháu đã thành hiện thực cô ạ. Em gái cháu năm nay 18 tuổi, nó vừa thi đại học xong. Ngày xưa theo cháu nhận xét đúng là nó hơi lười thật, nhưng bây giờ nó càng ngày càng trở nên bất cần. Không ai bảo được nó cả, nó không làm 1 việc gì trong nhà để giúp đỡ bố mẹ hết, ngay cả ý định giúp đỡ cũng không có luôn. Cháu nghĩ việc này có 2 nguyên nhân, thứ nhất vì nó lười cái này không phải bàn cãi, thứ 2 là vì bố mẹ cháu cũng gây ra cho nó những khó chịu trong lòng.
Càng ngày nó càng lười, gần như kiểu sống không có mục đích, nói chung là nó mặc kệ hết cô ạ. Bố mẹ cháu bảo nó làm gì thì nó lại lấy lý do bận học. Mỗi lần cháu về phép, cháu để ý thấy mỗi khi cháu quét nhà, lau nhà thì chỉ thình thoảng nó mới phụ cháu, còn đâu là cứ uể oải không muốn làm.
Càng ngày mức độ của nó càng nghiêm trọng. Bây giờ chị giúp việc không còn làm cho nhà cháu nữa nên mọi việc trong gia đình là bố mẹ cháu làm. Nấu cơm, giặt quần áo... nó không phụ giúp gì cho bố mẹ cháu hết. Có hôm mẹ cháu ốm nó cũng khong nấu được bát cháo cho mẹ cháu, nó cũng không hỏi thăm mẹ cháu được 1 câu. Nói chung cháu cảm thấy nó gần như không có tình cảm gì với bố mẹ cháu cả.
Bố cháu bảo mẹ cháu khóc. Mẹ cháu buồn vì nó lắm.
Thực sự cháu giận em cháu vô cùng. Ngày xưa cháu cũng đã ở tuổi của nó, cháu cũng đã từng giận bố mẹ lắm nhưng thật ra trong lòng cháu tình cảm gia đình vẫn hiện hữu. Cháu giận bố mẹ nhưng mỗi khi mẹ ốm hay bố ốm là cháu cũng lo, cháu cũng thương bố mẹ cháu lắm chứ không phải như em cháu bây giờ. Cháu cảm thấy sao nó hỗn và dửng dưng với người thân đến thế. Cháu bảo bố cháu rằng thôi bố mẹ đừng suy nghĩ nhiều, con nghĩ nên tìm ra nguyên nhân sâu xa vì sao mà em trở nên như vậy thì mới giải quyết được. Thì bố cháu bảo nguyên nhân chỉ vì nó lười và nó ích kỷ chứ còn gì nữa.
Cháu nói rằng việc nó lười và ích kỷ thì quá rõ rồi, con không phản đối cái đó, nhưng có thể có nguyên nhân khác nữa dẫn đến việc nó trở nên khó bảo như vậy. Hay là bố mẹ đã có những cách góp ý và giáo dục không đúng dẫn đến nó trở nên ngang bướng thế này.
Bố cháu trả lời rằng:
- Việc ngày xưa bố mẹ nói nhiều thì không bàn đến nữa vì chuyện đó qua lâu rồi. Còn bây giờ bố mẹ có nói nhiều nữa đâu, bây giờ bố chỉ nói nó rất nhẹ nhàng thôi nhưng nó cũng không làm. Nó cũng không có tình cảm gì với bố mẹ cả. Chuyện lúc nhỏ nó không hiểu lý lẽ còn được, giờ nó lớn thế này rồi cũng không tự nhận biết được à ?
Cháu nói rằng, mọi việc không thể thay đổi 1 sớm 1 chiều được, cũng phải từ từ tìm hiểu nguyên nhân và kiên nhẫn với nó,con cũng sẽ nhắn tin bảo em.
Thì bố cháu bảo:
- Thôi bố không thể nói chuyện được với con đâu. Lúc nào con cũng trách cứ bố mẹ, lúc nào cũng nói nguyên nhân sâu xa này nọ. Ai làm gì nó, nguyên nhân chỉ là nó lười và nó ích kỷ.
Sau đó bố cháu tắt máy luôn. Cháu cảm thấy bố mẹ cháu rất không chịu lắng nghe. Cháu chưa nói hết câu thì bố mẹ cháu đã giận rồi.
Cháu còn nhớ có lần cách đây khoảng nửa năm. Bố cháu gặp chuyện buồn, chuyện cũng khá to nên bố cháu hơi suy sụp. Nghe em gái kể, cháu thương bố cháu lắm. Cháu gọi điện hỏi chuyện bố. Cháu bảo bố đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện đều có cách giải quyết mà. Sau đó bố cháu có nhắn tin cho cháu rằng "bố xin lỗi vì chuyện của bố mà khiến con phải suy nghĩ". Cháu trả lời rằng "thực ra ngày xưa hồi con còn ở nhà, con đã từng giận bố mẹ rất nhiều. Có những lúc con không muốn nói chuyện với bố mẹ nữa nhưng sau đó con hiểu rằng tình cảm gia đình là điều không thể thay đổi được nên con thương bố lắm".
Tin nhắn đó bố cháu không trả lời lại.
Nhưng hôm sau cháu với bố cháu có nói chuyện điện thoại. Bố cháu có nói với cháu rằng:
- Thực ra hôm qua khi con nói với bố rằng đã từng có lúc con không muốn nói chuyện với bố mẹ nữa bố rất buồn. Là con cái thì không bao giờ được phép nói rằng không muốn nói chuyện với bố mẹ cả. Nên từ giờ về sau con đừng bao giờ nói ra câu đó.
Cháu cảm thấy rất bất ngờ vì bố cháu nói vậy. Vì nội dung chính tin nhắn đó không phải chuyện đấy. Hơn nữa đó là cảm xúc thật của cháu, là thực tế những gì cháu đã trải qua cơ mà. Vậy nên cháu nói rằng:
- Nhưng đó là sự thật ạ. Cảm xúc của con đã từng như vậy. Chả lẽ con không được phép nói ra hay sao?
Bố cháu đã trả lời:
- Hồi con còn ở nhà, bố mẹ có làm cái gì để đến nỗi con phải nói rằng con không muốn nói chuyện với bố mẹ như thế. Con cái mà nói ra điều đó là láo. Còn nếu cảm xúc của con như vậy thì cảm xúc của con đáng sợ thật, vì bố mẹ không làm gì đến nỗi khiến con phải như thế cả. Thế nên đừng bao giờ nói ra điều đó .
Quả thực nghe xong cháu không biết nói gì nữa, vậy tức là cho dù có thế nào thì cháu cũng không được phép nói lên suy nghĩ của bản thân mình. Lần này cũng vậy, cháu mới chỉ chưa nói hết câu bố cháu đã dập máy rồi, vì nghĩ cháu chỉ biết trách móc bố mẹ, chứ bố mẹ không làm gì đến nỗi khiến con cái phải ức chế cả.
Cháu buồn quá cô ơi, cuộc sống của cháu thực sự có nhiều vấn đề quá. Từ hôm qua đến hôm nay cháu không sao ngủ được. Không nghĩ thì thôi chứ nghĩ đến gia đình là cháu ứa nước mắt. Cháu sợ em cháu sẽ ngày càng rời xa gia đình, sẽ trở nên khó bảo và làm những việc gì mà cháu và bố mẹ cháu không thể biết được. Cháu cũng sợ nó sẽ bị bạn bè xấu rủ rê, bởi vì thực sự nó vẫn còn nhỏ dại lắm cô ạ. Cách đây khoảng 1 tháng cháu nhắn tin cho nó nó cũng rất ít khi trả lời. Nhiều khi đọc tin nhắn rồi cũng không trả lời. Cháu không hiểu có vấn đề gì xảy ra với nó không hay là chỉ vì nó sợ cháu sẽ hỏi tình hình ở nhà hoặc hỏi về bố mẹ cháu.
Bố cháu bảo nó hỏng hẳn rồi, không chịu nghe lời, ngang bướng, cãi lại bố mẹ. Thậm chí bố cháu tức quá không chịu nổi vì thái độ nhơn nhơn của nó nên hôm kia đã lao vào định tát nó thì nó còn đánh lại bố cháu và nó gào thét ầm ĩ lên. Cháu cũng thương mẹ cháu lắm, mẹ cháu ốm mà nó ở nhà cũng ko nấu nổi cho mẹ cháu bát cháo, đi về cũng không vào hỏi mẹ được 1 câu.
Bố cháu thì ngày càng có tuổi rồi. Chả lẽ việc cơm nước nhà cửa lại phải làm khi mà con gái lớn thế này rồi hay sao. Nhưng mà cũng tại bố mẹ cháu cứ mắc tật cẩn thận quá cơ, ai làm gì cũng không thuận mắt, xong lại nói nhiều nữa, nghe cũng khó chịu. Lại có bệnh thích ôm đồm. Có lúc cháu về nhà thăm gia đình, cháu đang gói đồ của cháu thì bố cháu cứ giành lấy để làm. Cháu khó chịu lắm ý vì cháu làm được cơ mà, sao lại cứ giành để làm gì?
Bố mẹ cháu nói bố mẹ cháu buồn vì con cái lắm, cháu thì chưa ra đâu vào đâu, em cháu thì khó bảo thế này. Cháu cũng buồn cô ạ. Biết vậy cháu ở Việt Nam, học xong đại học rồi xin việc gì đó, rồi ổn định.
Chứ giờ đi du học tốn kém, việc học thì khó nên học xong đại học chắc sẽ mất nhiều thời gian lắm. Cháu cũng không được năng động lắm, cháu hơi tự ti và nhút nhát.
Cháu không biết nên ở lại đây cố học xong hay về Việt Nam luôn cô ạ. Bố mẹ cháu ngày càng nhiều tuổi rồi, tất nhiên không phải già yếu quá nhưng những lúc ốm đau có 2 ông bà lủi thủi chăm nhau cũng tội lắm. Rồi còn em gái cháu nữa, cứ thế này thì nó sẽ ra sao? Nhưng cháu lại sợ nếu cháu về Việt Nam, sống cùng bố mẹ thì cháu lại không chịu nổi sự gò bò và áp lực mà bố mẹ cháu đặt lên vai cháu, cháu cũng sợ cái không khí gia đình lúc nào cũng căng thẳng như vậy lắm.
Cô cho cháu lời khuyên được không ạ? Cháu cám ơn cô nhiều lắm.
Bố mẹ Việt Nam nhiều người hay quá cô nhỉ. Thương con nhưng có bao nhiêu người biết được rằng có những lúc con ngồi 1 mình và khóc, thậm chí có những lúc con cái đã giận bố mẹ đến thế nào. Hy sinh nhưng luôn lấy sự hy sinh đó làm áp lực cho con, rồi định hướng con sống 1 cuộc sống như bố mẹ mong muốn.
Sau này cháu có con, cháu hi vọng rằng con cháu sẽ không bao giờ phải khóc 1 mình cả. Cháu chỉ mong rằng con cháu sẽ được sống vui vẻ và mỗi khi có bế tắc gì trong cuộc sống thì hãy về với bố mẹ, vì ở đó sẽ không ai trách cứ bởi vì con đã làm sai từ đầu nên bây giờ con phải nhận lấy hậu quả này cả.