Em thấy có những hôm lên lớp, cô đến với giọng nói bị khàn, thi thoảng cô ho thành từng tiếng. Các con thì mặc áo cộc tay còn cô thì mặc áo khoác. Thi thoảng đang giảng bài cô phải dừng lại ngồi xuống và nghỉ một lát, rồi lại tiếp tục giảng bài cho các con. Hết giờ nghỉ trưa, vào buổi học chiều không thấy cô vào lớp, lát sau có cô khác vào dậy thay cô vì cô ốm đang nằm nghỉ ở phòng y tế trường. Lúc đó chúng con mới biết là cô bị ốm mà vẫn cố gắng giảng bài cho các con.(Tải File đính kèm thứ 1), (Tải File đính kèm thứ 2)
“Có một nghề bụi phấn bám đầy tay, ta gọi đó là nghề cao quý nhất, có một nghề không trồng cây vào đất mà lại cho đời những đóa hoa thơm”. Đó là nghề giáo viên cao quý, một nghề đã ban tặng cho chúng em những người thầy, người cô đáng trân trọng. Em đã từng được học với rất nhiều những người giáo viên tâm huyết, ai cũng để lại cho em những ấn tượng khó quên.Nhất là cô chủ nhiệm năm nay của em. Đó là cô Vũ Thị Thủy, trong mắt em cô Thủy là cô giáo tuyệt vời nhất, khi lên lớp ba em đã được học và gần gũi cô.(Tải File đính kèm thứ 1), (Tải File đính kèm thứ 2)
Thời gian cứ thế trôi đi, những kỉ niệm đáng nhớ của tuổi học trò. Kỉ niệm đáng nhớ nhất của em hồi học lớp ba, cô dạy em tên Thủy. Em nhớ năm đấy, trong thời gian học lớp ba, có nhiều người chỉ biết học, chỉ mong sao cho nhanh hết cấp một để được lên cấp hai, để được tự do. Em không nghĩ vậy vì cấp một là bao nhiêu những kỉ niệm đáng giá nhất của học sinh chúng em.(Tải File đính kèm thứ 1), (Tải File đính kèm thứ 2)